Truyện ngắn sống, yêu thương và ta chờ điều kỳ diệu

~ Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012
(Mình k phải là tác giả đâu nhé! ^^)
Sinh ra tại vùng quê ven thành phố, cái vị trí địa lý khiến tôi lớn lên như những thằng bạn khác, mang trong mình cái thứ pha tạp nửa tỉnh, nửa quê. Thuở nhỏ tôi vốn nhút nhát, sống độc lập và thường có những thú vui riêng – những cái thú mà với nhiều người nó có thể bị coi là lập dị. Tôi nhớ những buổi chiều, 1 mình ngồi vắt vẻo trên cây vối sau vườn, trên cái cành vươn xa nhất ra ngoài mặt sông hàng giờ liền để mơ màng về cuộc sống …và tôi đi qua tuổi thơ khá êm đềm. Tôi thấy mình là kẻ tham lam, tham giờ giấc, tham mọi thứ. Có nhiều lần tôi với 2 thằng chí cốt “giời ơi đất hỡi” ngồi đến tận 3h sáng, quanh đi quẩn lại chỉ để nói về 3 cái chuyện tầm phào, để rồi 6.30 dậy đi học, mang đến lớp 2 mắt đỏ ngàu, cay xè vì thiếu ngủ. Tôi yêu nghệ thuật, đủ cả 7 môn, nhưng có lẽ Âm nhạc và Điện ảnh là 2 môn ưa thích nhất. Tôi cũng yêu khoa học, đặc biệt là Thiên văn. Nhưng Hóa học lại là nỗi kinh hoàng của thời học sinh vì với môn này tôi “ dốt đặc cán mai táu!!!”. Tôi từng đi thi “học sinh giỏi” môn Địa lý!!! Và cũng từng bị cô giáo môn Sinh học chỉ điểm vào danh sách đi chiến đấu trong vùng. Lịch sử cũng là môn tôi từng dấn thân vào “nghiên cứu”…rồi sau đó cay đắng nhận ra rằng mình không thể nào nhớ nổi thứ tự triều đại các vị Vua, ngoài 1 điều : Trần Hưng Đạo chưa bao giờ là Hoàng Đế. Ai đó đã nói rằng: “hãy theo đuổi sự ưu tú và thành công sẽ theo đuổi bạn” tôi lại chẳng xuất sắc ở bất kỳ lĩnh vực gì, cái chuyện “mỗi thứ biết 1 tý” ngoài tác dụng hỗ trợ trong việc “chém gió” bén hơn thì với tôi nó chẳng được tác dụng gì thêm nữa. Rốt cuộc lĩnh vực tôi theo lại chẳng phải 1 môn nghệ thuật, cũng chẳng phải môn khoa học tự nhiên…nó thuộc về ngôn ngữ - tôi học Tiếng Anh. Tốt nghiệp rồi ra trường và sau đó tìm được cho mình 1 công việc nho nhỏ ở 1 nơi cũng nho nhỏ. Nói thực lòng tôi không tha thiết công việc kia cho lắm, lại thêm vào cái tính nghệ sĩ nửa mùa, bất cần , tôi đã chia tay nơi ấy sau 1 vụ đấu khẩu cùng ngài sếp to bụng!. Để lấp đầy khoảng thời gian trước khi sẵn sàng cho 1 công việc mới, tôi tự thưởng cho mình cái thú nâng bút mài nghiên và việc thuyết giảng làm vui, hay nói trắng ra là làm lão sư …dạy học. ***** Sau 2 giờ diễn cùng phấn bảng, khoác lên mình chiếc áo gió, tôi ra ngoài, đi vòng vòng tìm chút gì đó ăn đêm. Hải Dương vốn vắng vẻ, yên bình, cộng thêm cái lạnh đầu mùa như hôm nay, khiến phố phường càng trở nên yên ắng. Xa xa, quán ốc luộc vẫn nghi ngút khói, vài vị khách, vài ly rượu đang tiếp tục tỉ tê. Mé bên kia đường là quán ngô luộc, cái món sở trường của tôi, nhưng tối nay tự nhiên thấy không khoái lắm. Qua ký túc xá trường cao đẳng, tôi tiến thẳng xe qua đại học Y, mong tìm thấy quán phở bò, và không quên mang theo niềm hy vọng… các bác ấy còn mở cửa. Trời bỗng đổ mưa, nói đổ mưa thì hơi quá, thực ra là mưa bụi, mưa bụi thôi, cũng chẳng hiểu sao tối nay lại có, vì trong cái tiết trời hanh khô giữa miền Bắc này, gặp được trận mưa đã là điều xa xỉ lắm, mà lại là mưa bụi, cái thứ mưa chẳng khiến kẻ nào buồn che ô, nó cũng chẳng đủ lớn để làm ướt áo bất kỳ ai, có chăng chỉ là cái cớ để mấy bác “Văn chương” được dịp tắm táp cho ngòi bút của mình thêm phần đường nét. Đang suy nghĩ miên man, bất giác tôi bị kéo bật về thực tại bởi 1 cái bóng trước mặt, cạnh điểm dừng xe bus, cái bóng có vẻ e dè, lưỡng lự, phải chăng là gái…? Thôi kệ đi, chuyện thường nhật của phố phường ấy mà, nghĩ rồi tôi cho xe chạy chầm chậm như mọi ngày và tiếp tục buông mình cùng dòng suy nghĩ. - Anh ơi? Như một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt lại, là cái bóng, cái bóng vừa rồi và hình như gọi mình thì phải. Chắc người quen, tôi cố tập trung phân tích nhanh trong đầu để tìm ra đáp án, nhưng sao lạ quá, chẳng nhận ra ai, mà biết đâu mình vô duyên nhận vơ, cô ta gọi ai khác rồi, định đi tiếp thì cái bóng lại cất tiếng: - Anh dừng lại em nhờ 1 chút được không? Đúng gọi mình thật, tôi quay ngược xe lại trong lòng thấy tò mò, có vẻ không giống gái làng chơi lắm! - Em xin lỗi đã làm phiền, nhưng lúc này anh có bận gì không ạ? - Mình có thể giúp gì cho bạn? - Dạ nếu anh không bận, anh có thể làm ơn đưa em về được không, còn nếu anh bận hay thấy phiền thì em thực sự xin lỗi! - !!!! Lại 1 mớ thông tin vùn vụt lao vào đầu tôi chờ đến lượt được xử lý: Cô ấy là ai? Sao giờ này lại đứng đây? Mà sao lại nhờ mình đưa về trong khi không quen biết, tại sao cô ấy không gọi bạn, người thân, hay …ít nhất taxi vẫn còn là giải pháp an toàn hơn nhiều chứ? Định lừa mình điều gì chăng? …thôi mặc kệ, mình là đàn ông, còn người ta chỉ là 1 cô gái, mà biết đâu người ta có chuyện khó thật thì sao? Sau vài giây ngập ngừng, tôi đáp: - Nhà bạn ở đâu? - Nhà em ở phố Bình Lộc! - Mình biết chỗ đó, vậy bạn lên đây mình đưa về. - Nhưng em không có mũ. - Không sao, mình còn 1 cái trong cốp, chẳng là cũng để đợi những dịp thế này thôi! Từ ngày cho nó theo, đây là lần đầu tiên nó phát huy tác dụng đấy, may mà hôm nay bạn nhờ, nếu như không từ ngày mai mình sẽ cho nó ở nhà. Tôi cố vắt óc ra vài câu ấm ớ để xua tan sự khách sáo, và tôi đưa nàng về. Qua ánh đèn đường, tôi nhận ra cô chừng 22, 23 tuổi. Những nét trên khuôn mặt được kết hợp khá hài hòa nên nhìn cô có vẻ gì đó rất tươi và duyên nữa. Cách ăn mặc và trang điểm nhẹ nhàng nhưng khá chuyên nghiệp. Có điều cô vừa gặp chuyện không vui, vì qua màu nâu tuyệt đẹp của tròng mắt và cái việc dám đi nhờ xe người lạ đã khiến trực giác mách bảo tôi vậy. - Em là Loan, em sinh năm 91 và đang học năm cuối trường Y, em có thể gọi anh là gì ạ? - Ummm…Anh tên Minh hơn em 4 tuổi, chỗ em ở cách đây khá xa, vậy nhà em ở đó à? - Dạ quê em ở Quảng Ninh, em trọ ở đó mà anh… - Như vậy thì hơi xa trường. Mà…từ nãy đến giờ có điều anh không khỏi băn khoăn, vì anh nhớ là mình có dán chữ “tin tưởng” trên đầu đâu nhỉ? - Ý anh …? - À chẳng là cũng hơn 10h rồi, tại sao 1 cô gái lại dám đi nhờ xe của người lạ về? Không sợ bị bắt cóc sao? - Bắt cóc người không phải chuyện dễ đâu anh …!!. Vì điện thoại của em hết pin, mà ví tiền em không có mang theo, trời cũng đã muộn rồi, em không thể đứng ở đó mãi được. Nhìn anh vậy, em liều 1 phen thôi…còn việc tại sao em có mặt ở đó thì dịp khác nếu ta vẫn còn liên lạc em sẽ kể anh nghe nhé!. - Ừ .! “Nhìn anh vậy” - chắc nhìn mình gà lắm! Thôi dù gì cũng mặc kệ, giúp người ta thì cứ giúp đi, nghĩ vớ vẩn…sau vài ba câu chuyện không đầu, không cuối, chúng tôi đã về tới gần nhà Loan. - Em có thể mời anh ly nước chứ? Dù sao thì cũng chẳng có việc gì, và tôi cũng tò mò muốn xem câu chuyện này đi tiếp được đến đâu, tôi đùa: - Miễn sao em đừng bỏ cái gì vào ly nước đó là được!. - Còn phải xem cách anh uống thế nào đã. Phòng Loan nằm cuối 1 dãy trọ chỉ có 3 phòng, bên ngoài là con ngõ không sâu lắm, trước cửa có khoảng sân rộng, để ba bốn chậu hoa, bên cạnh là cây lộc vừng đã nhiều năm tuổi, sải bóng qua làm rợp cả 1 góc sân. - Hôm nay cuối tuần, các anh chị về cả rồi, còn có em thôi. - Em ở đây 1 mình à? - Trước kia khi mới lên, em ở cùng 1 chị nữa, chị ấy đã ra trường 2 năm và chỗ này em ở cũng đã quen, hơi xa 1 chút nhưng ở đây em thấy thoải mái lắm. Loan mời tôi vào, căn phòng cũng khá rộng rãi, có đóng trần nhựa sạch sẽ. Đúng là phòng con gái, thật nhiều đồ, nhưng tất cả đều rất ngăn nắp, gọn gàng. Trên tường là mấy tấm hình của vài diễn viên nổi tiếng, trong đó có cả Nicolas Cage - gã diễn viên người Mỹ tôi cũng rất hâm mộ. Cạnh màn vi tính có tấm hình nhỏ của Loan, 2 cái gối bé xíu bằng 3 đầu ngón tay có vẽ mấy nốt chân mèo treo cùng nhau và vài đồ lưa niệm linh tinh, nhưng nhìn cũng đáng yêu, vui mắt. Trên giá sách có để 1 bó hoa nhựa, nhìn nó không còn đẹp nữa vì đã cũ lắm rồi, nhưng chắc nó ý nghĩa với cô nên còn nằm đó, tôi nghĩ vậy. - Em hình như cũng yêu điện ảnh? - Vâng, em thích xem phim, đặc biệt là phim của Hollywood và Bollywood. Anh cũng thích xem phim chứ? - À…2 kinh đô điện ảnh lớn nhất thế giới. Anh cũng thích xem phim… “Mọi chuyện đều ổn” em nghe quen không? - Em biết, tuyệt vời anh nhỉ. Em đã từng khóc khi xem phim ấy đấy và tất nhiên cũng được cười hết sức thoải mái. Một bộ phim mà có thể khiến cho con người ta khóc và cười ngay được quả là không nhiều phải không anh!, điều tuyệt nhất để em yêu mến là nội dung trong phim vô cùng ý nghĩa. - Ừ anh cũng thấy đây là một trong những bộ phim hay nhất mà anh đã từng xem. May tôi cũng là tên nghiền phim nên trong câu chuyện còn có cái để mà nói. Qua cách nói chuyện của Loan cho thấy cô là người có trái tim ấm áp, rộng mở. So với dáng vẻ bên ngoài thì tôi tìm thấy trong cô là 1 tâm hồn giản dị, trong sáng và một thế giới nội tâm phong phú vô cùng. Sau một hồi trò chuyện, mặc dù đã rất nhiệt tình và cố gắng cười trong niềm hiếu khách, nhưng Loan cũng không thể qua mắt tôi bởi sự mệt mỏi, cô đang mệt mỏi và dù về chuyện gì thì tôi cũng không phải người thích hợp để biết, hay ít nhất là trong hôm nay. Nhìn đồng hồ đã quá 11h, chưa thực sự muộn với nếp sinh hoạt của 1 sinh viên, nhưng tôi biết đã đến lúc phải về thôi, tôi uống thêm ngụm nước và chào Loan. - Liệu rằng em có thể nhờ anh thêm lần khác không? - Nếu anh không bận và tình cờ đi qua đó thì không vấn đề gì. - Làm thế nào mà anh lại tình cờ qua đó được chứ? Anh cho em số nhé?... Cho số Loan rồi tôi ra về. Mưa đã tạnh, sương khuya mỗi lúc 1 rơi nhiều, tôi ghé qua một quán ăn đêm gần ngã tư Thanh Niên mà lòng vẫn không hết những băn khoăn về người con gái kia. Nhưng để sau đi, bụng đang sôi lên rồi. *** Tôi đã từng có bạn gái, em là sinh viên cùng trường, học âm nhạc sau tôi 2 khóa. Em múa rất đẹp, nhưng chẳng phải vì thế mà khiến tôi đam mê. Tôi yêu con người ấy bởi cái vẻ hồn nhiên, luôn là chính mình khi bên tôi, điều mà tôi thấy em khó có thể làm được khi gần người khác. 3 năm, yêu thương và yêu thương, vui thì ít mà thấy buồn là nhiều, sau quá nhiều mâu thuẫn, căng thẳng không thể đi đến tiếng nói chung, tôi và em quyết định chia tay. Em lên Hà Nội để tìm cho mình cơ hội mới, và có thể em đi để chốn chạy mùi vị của quê nhà. Giờ đây, chắc em đã tìm cho riêng mình được bờ vai khác, vững chãi hơn tôi nhiều và là điểm tựa an toàn cho em trong những ngày tháng sau này. Nếu quả thực vậy, chẳng có lý do gì để tôi không chúc phúc cho em cả. Những người con gái trước đến với tôi đều có 1 điểm giống nhau, ở họ đều có tình yêu rực lửa đam mê, nhưng không ai chịu được cô đơn lâu dài, họ tìm đến tình yêu như đi tìm cảm hứng sáng tác. Nóng bỏng đam mê rất nhanh, nhưng nguội lạnh thì nhanh cũng không kém. Còn về phần tôi, sau vài lần thất bại, tôi thấy thiếu niềm tin vào chuyện tình cảm. Tôi không còn tin vào sự trong sáng, không còn tin vào sự chân thành, vĩnh cửu nơi tình yêu và đôi lúc tôi có suy nghĩ tiêu cực về xã hội. Nhưng rồi ngày tháng qua đi và mọi chuyện trước đây cũng dần bị lớp bụi thời gian phủ kín. Tôi không nghĩ nhiều nữa, tôi sống thoáng hơn, suy nghĩ mọi chuyện đơn giản hơn nhưng không vì thế mà phá vỡ đi những quy chuẩn của xã hội. Quay lại chuyện của Loan, sau hôm đó Loan chưa thêm 1 lần nhờ lại tôi, hay ít nhất là 1 thông điệp gửi đến tôi nhằm duy trì mối quan hệ. Hải Dương tuy nhỏ bé nhưng chưa bao giờ chúng tôi gặp lại trong sự tình cờ, cô ấy chắc có nhiều việc phải làm và quên tôi rồi. Thi thoảng tôi có lang thang qua chỗ hôm trước xem có thể “tình cờ gặp lại em”. Và ý định tới thăm Loan cũng một vài lần lóe lên trong đầu tôi nhưng rồi lại bị dập tắt ngay sau đó bởi 1 suy nghĩ “ mặt mình không dày thế được”. Cũng vô duyên thật khi người ta đã có nơi có chốn, vậy mình qua đó chẳng phải là phiền hà lắm sao? mà chẳng may lại gây hiểu lầm, khó xử cho người ta cũng nên, tôi từ bỏ ý định và ít lâu sau cũng không còn nhớ tới chuyện đó nữa. Đã 23 tháng Chạp, tết Nguyên Đán đang đến gần, sang năm là năm Tỵ và tôi hy vọng sẽ có nhiều điều mới mẻ tốt hơn đến với mình, theo mấy thầy “Âm dương” - năm nay với tôi không được tốt lắm, dính phải Kim Lâu lục súc, tiền tài công danh bị ảnh hưởng ít nhiều. Sau buổi chiều lên lớp, tôi vòng qua chợ tìm mua “3 ông cá” làm phương tiện đi lại cho các Táo lên chầu Trời. Nhà tôi không làm ăn buôn bán gì, nhưng năm nào tôi cũng làm thế, một phần vì thấy thanh thản trong tâm, phần nữa vì tôi sống hướng nguồn cội và cũng yêu mến, muốn duy trì những nét văn hóa Việt như vậy lắm. Đi hơi muộn nên chạy tới chạy lui qua 3 chợ liền cũng không thể tìm thấy 1 hàng cá nào còn bán, cuối cùng tôi ghé qua chợ Cầu Cốn - cái khu chợ mà tôi đã được nghe đến tên từ khi còn nhỏ xíu - nằm trên đường Nguyễn Hữu Cầu, sau phố Tam Giang. May thay cuối cùng vẫn còn 1 hàng cá với 6 “ông” đang bơi trong chậu, tôi dựng xe bước qua hỏi thì cùng lúc đó, 1 người con gái khác cũng vào hỏi mua. Tôi nhường cô ta mua trước rồi sau đó mua nốt 3 “ông” còn lại rước về. - Anh Minh! - Em là… - Mới có mấy tháng mà anh đã quên em rồi sao? Em Loan này…! Thì ra là Loan, tới hôm nay mọi sinh viên lẽ ra phải về nhà rồi chứ, và Loan cũng nên có mặt ở Hạ Long, tại sao? Chẳng lẽ em đã kết hôn với anh nào đó ở Hải Dương và hôm nay mua cá về nhà chồng cúng lễ ông Công ông Táo?. - Lâu rồi không gặp, em vẫn ổn chứ? - Thay vì từ “khỏe” tôi vẫn quen dùng từ “ổn” để hỏi thăm nhau. - Có nhiều chuyện xảy ra lắm, cái hôm anh đưa em về ấy, rồi qua hôm sau, em đãng trí để quên điện thoại khi đi mua đồ, mọi số liên lạc đều mất hết, ngay cả số của anh. Em rất muốn gặp lại anh để cảm ơn, nhưng không biết làm thế nào. Anh vẫn khỏe chứ ạ? À mà anh lấy vợ chưa? - Ừ anh vẫn ổn, giá có ai đó đồng ý anh sẽ lấy ngay, già rồi, không dám kén chọn gì, chỉ cần 1 cô gái - thấy mưa biết chạy vào trong nhà là được. Nhưng khổ nỗi duyên anh lận đận quá. Còn em? Mua cá về nhà chồng hả? - Chồng gì đâu anh? anh nhìn tay em đi. Em mua về phòng trọ, anh nghĩ phòng trọ em không có ông Táo hả? nói nhỏ anh biết 1 bí mật nhé: phòng trọ em cũng có ông Táo đấy. Tối nay nếu anh rảnh, em mời anh đi uống nước? - Tối nay anh cũng chưa có kế hoạch gì và lẽ ra người mời phải là anh mới đúng chứ!…vậy mấy giờ anh có thể qua?. - Anh đón em nhé! 8h00, chậm 1 phút là anh sẽ nợ em 1 yêu cầu! đừng có lãng phí lòng tốt của mình anh nha!… Là lần thứ 2 gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác tôi và em đã quen nhau từ rất rất lâu rồi, có thể là kiếp trước hoặc nhiều kiếp trước, tôi cũng chẳng rõ, không hiểu sao tôi cứ thấy vui vui và trong lòng dấy lên 1 cảm giác kỳ lạ, chúng tôi chào nhau và hẹn gặp lại vào buổi tối. Sau bữa cơm gia đình, tôi lấy xe phóng vù đi, qua chỗ Loan đúng như đã hẹn, thậm chí còn dư 7 phút. Vì quên không lấy số điện thoại nên tôi dựng xe trước cổng và vào gọi em. Nhưng lạ thay, cả 3 phòng đều khóa cửa! chắc mình tới hơi sớm, có lẽ cô ấy đi đâu đó quanh đây thôi. Tôi ngồi xuống thềm chờ đợi và nghĩ vẩn vơ. 5 phút, rồi 10 phút, chưa ai về cả, tôi thấy hơi bồn chồn, liệu em có chuyện gì? hay em không còn ở đây nữa mà đã chuyển tới chỗ khác rồi? mình thật tệ khi chiều tối không lấy số của em. Tự trách mình sao ngu ngốc thế và tôi ngồi đó thêm 15 phút, cũng chẳng thấy ai về. Đã 8h30, nếu vô duyên thì đành chấp nhận vậy, tôi lững thững ra xe, thơ thẩn nhìn qua phía cây lộc vừng xem có gì khác trước không. - Anh không đợi nữa à? - …!!!Anh tưởng em chuyển đi rồi? Tôi cố giả vờ bình tĩnh khi thấy em, nhưng hình như mắt tôi vẫn đang mở tròn xoe thì phải. - Em mà chuyển đi em sẽ phải cho anh địa chỉ mới chứ! - Em xong việc chưa? Chúng ta đi nhé? - Em đâu có việc gì, chỉ là cố tình để anh đợi đấy, đã lâu rồi em không đợi ai và cũng không ai đợi em, vừa rồi em khóa cửa qua đứng mé bên kia chờ anh, cho tới khi anh đến, em muốn ngắm tâm trạng của 1 người khi phải chờ đợi thì nhìn sẽ thế nào? Có gì khác mình không?... Để anh phải chờ vậy mà anh không giận em sao? - Có chứ, anh định ra tới cổng là chửi ầm cả khu này lên cho mà xem. Loan cười rất thoải mái và tôi hiểu rằng em cũng là người biết đùa. Chúng tôi cùng ra khu cầu Phú Tảo để tiễn 3 “ông cá” của em và sau đó tới 1 quán café tôi thường hay uống. Quán nằm trên ngã tư Máy Sứ, 1 nơi đủ rộng dành cho những doanh nhân, đủ tĩnh để mang những kẻ cô đơn gói trong 1 góc cùng với nỗi đau âm ỉ. Nó cũng không kém phần lãng mạn để nâng cánh cho những đôi tình nhân bay vào cõi mơ. Tiết trời và không khí của những ngày cuối năm khiến cho bao người đều hối hả, thương gia thì lo chuyện buôn bán, làm ăn. Nhân viên, công chức văn phòng thì lo giải quyết mấy vấn đề còn tồn đọng của cơ quan để chuẩn bị cho những ngày nghỉ dài và mong đón 1 năm mới nhiều thuận lợi. Người dân thì tranh thủ đi mua sắm đồ đạc, vật dụng trang hoàng hay sửa sang, dọn dẹp nhà cửa cũng để mong đón được cái Tết trọn vẹn. Trên chuLoan xe bus cuối cùng trong ngày, lác đác vài sinh viên nặng lòng nhất với Thành Đông cũng vai ba lô hành lý lỉnh kỉnh nhưng không giấu nổi vẻ mặt rạng rỡ khi được về quê ăn Tết. Quán café hôm nay có phần vắng vẻ, cũng bởi vào thời điểm này, mọi người có nhiều việc phải làm cho xong, có chăng lạc giữa những con người bận rộn kia chỉ có tôi và em. - Em uống gì? - Dạ cho em một đen đá. - Em không sợ mất ngủ à? - Em cũng muốn trải nghiệm xem sao? - Lý do gì mà hôm nay em còn ở đây? - Em định sáng mai về. Em cũng chẳng biết nữa, chắc do lưu luLoan anh ạ. - Vậy Hải Dương trong mắt em chắc phải rất đẹp rồi? - Anh thấy sao? - Tất nhiên anh yêu quê hương mình. Nhưng anh nghĩ em không chỉ lưu luLoan phố phường mà cái chính là con người đúng không? Em khẽ cười nhưng nét buồn thoáng hiện trên gương mặt. - Anh có nhớ lần trước ta gặp nhau, em có hứa sẽ kể cho anh 1 chuyện nếu còn dịp gặp lại không? - Anh nhớ, và anh đang rất nóng lòng! - Thực ra hôm đó là ngày rất tệ với em, thực sự rất tệ… Quả không ngoài dự đoán của tôi, lại là chuyện tình cảm, chuyện mà muôn đời dẫu có tốn bao nhiêu giấy mực cũng không thể nào viết hết. - Anh ấy là Hoàng, em và anh ấy quen nhau được gần 3 năm rồi, vào 1 ngày tháng 6 khi em đang ở cuối năm thứ nhất. Chẳng biết tại sao đêm hôm đó lại có 1 gã khùng nhắn tin cho em chúc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi, 1 người bạn của em đã cho anh ấy số, và chúng em đã quen nhau như vậy đấy. 1 cô bé năm thứ nhất, chưa còn kịp thích nghi với cuộc sống mới nơi đất khách mà anh ấy lại là người rất nhiệt tình. 2 tháng sau em nhận lời yêu, em đã rất hạnh phúc, thực sự hạnh phúc trong năm đầu tiên chúng em yêu nhau, nhưng tới năm thứ 2, rồi thứ 3, tình cảm nhạt nhòa dần. Anh ấy không còn tâm lý như trước, không còn lãng mạn như trước, chúng em cãi nhau thường xuyên hơn, đôi khi chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt nhất anh ấy cũng chấp em. Sự quan tâm thiếu vắng dần, nhiều lúc em thấy có bạn trai mà như không. Em vẫn rất yêu anh ấy, vẫn ngoan ngoãn nghe lời và dành cho anh ấy mọi sự quan tâm. Nhưng quả là cuộc đời bạc bẽo anh ạ! Loan ngừng lại, tôi thấy em có đôi chút nghẹn ngào. Đưa em cốc nước và chờ đợi, em uống 1 hơi cạn hết như để lấy lại bình tĩnh, em tiếp tục: - Anh ấy đã có người khác. Thật không dễ dàng để chấp nhận chuyện này nhưng đó là sự thật. Em đã có linh cảm từ trước vì những biểu hiện lạ của anh ấy. Rồi đến cái hôm anh đưa em về, cũng là hôm chúng em chính thức chia tay. 9h anh ấy đón em, câu chuyện vẫn nhạt nhẽo như thường lệ, và rồi anh ấy nói: “ Anh xin lỗi, anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh, chúng ta có lẽ phải dừng ở đây thôi vì…anh đã có con với người khác…và cô ấy bắt anh phải cưới”. Em điếng người đi, 2 tai không còn nghe được gì thêm nữa. Hoàn cảnh như vậy, lý do như vậy thì em còn biết nói làm sao? Lúc đó em chỉ ước mình có đủ sức mạnh để đập nát cái mặt khốn nạn ấy ra. Nhưng đến mắng chửi em cũng còn chẳng đủ hơi sức nữa rồi. Tại sao lại thế hả anh? Sao người phải gánh chịu lại là em chứ? Học Y nên em không cho phép mình yếu đuối. Nhưng vậy thì sao? Em cũng là con gái mà, em mong manh, em có nội tâm, cũng như đầy đủ mọi cung bậc của cảm xúc và tất nhiên…em cũng biết đau!. Em bắt đầu khóc. Tôi không biết phải an ủi làm sao, chỉ thấy máu dồn đầy lên ngực và tim mình đang thắt lại. Tôi đưa cho em khăn và chậm rãi: - Anh hy vọng rằng mình có thể hiểu được phần nào. Em có tin vào duyên phận không ? Có thể anh tin đấy, con người ta cứ đi mãi, đi mãi chỉ để tìm kiếm cho mình phần nửa còn lại. Nhưng họ lại không thể biết rằng, đôi lúc 1 nửa ấy chẳng bao giờ nằm trong những người mà họ ngỡ rằng mình đã tìm được. - Vì thế mà chúng ta có quyền yêu gấp, yêu vội để rồi chia tay? Chúng ta có quyền xem thứ tình cảm ấy như một sự trao đổi, hay một sự mua bán rẻ mạt, dễ dàng? - Ý anh không phải thế! - Em hiểu, chỉ là em không cho phép mình chấp nhận sự bạc bẽo ấy, cho dù có thể như anh nói, anh ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là 1 nửa của em, anh ta không xứng đáng, cũng bởi vậy mà duyên phận công bằng đã tống khứ anh ta ra xa khỏi cuộc đời em. Ở 1 khía cạnh khác em nghĩ: 1 khi đã nhận lời yêu ai, thì bản thân mình sẽ phải chịu trách nhiệm trước điều ấy. Tình cảm và mọi sự quan tâm chăm sóc không thể chỉ đến từ 1 phía, mà cả 2 phải luôn ý thức được rằng đó là thứ tình cảm thiêng liêng, không phải dễ dàng mà có được. Sự nỗ lực xây dựng và vun đắp là cần thiết. Bởi chỉ có vậy thì hạnh phúc mới tồn tại được lâu bền. - Anh không phủ nhận điều đó. Duyên phận giả sử có thật thì cũng là cái chúng ta không thể biết cũng như không thể chạm tới, là cái vẫn còn mờ nhạt lắm và nó luôn ở tương lai. Mà một khi không thể biết và không thể chạm tới được thì chúng ta còn cần quan tâm làm chi nữa? Vậy yêu thương hết mình là điều duy nhất chúng ta cần làm phải không nào?. Cũng như cái gã tên Hoàng kia, biết đâu nếu còn cạnh em thì với em lại là điều bất hạnh thì sao? Thôi tất cả cứ thể theo lẽ tự nhiên đi, còn biết khóc là còn biết vui và điều gì đến ắt sẽ đến. Hãy yêu thương và ta chờ điều kỳ diệu, chẳng phải “ Mọi chuyện đều ổn” …nhớ không? Nghe đến đây em tự nhiên bật cười, mặc dù 2 mắt vẫn đỏ hoe. Âm thanh du dương của tiếng nhạc không lời như muốn bịt mắt tất cả mọi thứ xung quanh và dẫn vào 1 vùng không gian bất tận. Em đã ngừng khóc, nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ hồi lâu, nét buồn vẫn còn đọng đầy trên hàng mi ướt. - Anh triết lý như ông cụ ấy. - Anh thấy em cũng kém gì đâu thưa bà cụ! Ôi…chúng ta đã già cả rồi bà lão ạ! Bỗng dưng tôi chột dạ, với con gái, ai mà bảo họ già sẽ nghiễm nhiên trở thành kẻ thù không đội trời chung. Em quay về phía tôi, đưa đôi mắt như 2 tia lửa điện quét ngang qua 1 vệt sắc lẹm. Thấy tôi có vẻ bối rối và biết rằng mình đã thắng trong trò chơi tâm lý, em cười tinh nghịch. - Tướng anh sau này sợ vợ là cái chắc. Tôi giả bộ vênh mặt và lấy lại phong độ bởi 1 câu xanh rờn:. - Vợ anh mà ngược máu là anh cứ cho ăn gạch ngay. Anh có ý kiến: Đi hát nhé? Ngày trước, những lúc thế này anh vẫn thường đi hát, sau khi hò hét anh thấy ổn hơn rất nhiều, chắc rằng với em cũng có hiệu quả đấy. Khẽ gật đầu và chúng tôi ra Vpop. - Em có thể uống rượu không ? - Có lý do gì để anh cản em hôm nay nào ? Vodka nhé ? - Vâng …1 chai to ! Vốn đam mê âm nhạc, cộng với bạn gái cũ học về ca hát đã dạy tôi nhiều nên tự thấy mình hát cũng không dở lắm, và thật ngạc nhiên rằng em hát cũng rất hay. Em bảo mỗi người hát 1 bài, lần lượt, sau 2 bài solo sẽ là 1 bài song ca. Cứ thế chúng tôi uống và hát. Mọi khoảng cách, gianh giới lúc này bị đập tan, giữa Loan và tôi dường như đang hình thành 1 sợi dây liên kết vô hình, chính xác để kết nối điều gì tôi vẫn chưa rõ, nhưng điều tôi có thể chắc chắn là giữa 2 chúng tôi có sự đồng cảm mãnh liệt - 1 sự hiểu nhau mà không cần phải diễn tả bằng lời. - “ Nơi tình yêu bắt đầu” em thấy sao ? - Em thích bài ấy ! - Và cũng là bài cuối cũng cho đêm nay, muộn rồi, sáng mai em phải về Quảng Ninh đấy. - ...Với điều kiện ít nhất anh phải hát được 8 điểm cho bài này ! - Em là giám khảo à ? anh có nên tin vào thang điểm của em không ? - Anh không còn sự lựa chọn nào khác, vậy hãy cố gắng hết mình, bằng không anh lại phải chịu khó thôi. Đúng là con gái ! nhiều lúc có tinh anh đến mấy cũng chẳng tài nào hiểu nổi họ đang nghĩ gì. “...Ta quen nhau đã bao lâu rồi, hỡi đêm! đêm có hay? Mà giọt buồn hoài vương trên môi mặn đắng!... ” - Em cho anh 9.9 vì anh đã hát bằng cảm xúc của chính mình ! - Great! Thế 0.1 em trừ của anh đi đâu? - Cho bối cảnh! anh hát mà không có “em” của anh nghe. Tôi chỉ cười và nghiêng đầu ra hiệu – về thôi. Hơi men chếnh choáng, em uống cũng giỏi thật ! hôm nay nếu không vì được hò hét cho bớt hơi men, chắc người phải ngồi sau xe lúc này có lẽ là tôi mất. Cái lạnh khiến cho con người ta dễ gần nhau hơn, họ tìm đến nhau như 1 lẽ tự nhiên. - Lạnh! em nhỉ! em không mang găng à ? cho mượn 2 túi áo đấy và cả cái lưng đang dài ra vì lười biếng này nữa...nếu em không chê. Em im lặng, khẽ đưa đôi tay nhỏ bé, đang tê đi vì giá vào 2 túi áo và nghiêng đầu tựa nhẹ sau lưng tôi, cảm giác bình yên, ấm áp phút chốc ngập tràn. Rong ruổi qua từng con phố, đèn đường và cả những hàng cây kia nữa, như đang mơ màng hòa cùng dạ khúc đêm khuya. Tôi kể cho Loan nghe về “em” của tôi ngày nào, về ký ức tôi vẫn cất giấu nơi sâu thẳm con tim như 1 kỷ niệm đẹp. Đây đó qua những khung cửa sổ vẫn thấp thoáng mấy cô cậu học trò đang say sưa bên đèn sách. Góc phố xa, bóng những chị lao công cũng đang miệt mài với công việc làm sạch phố phường và anh giao bánh khúc đêm nay cũng trở nên thật đáng yêu. - Anh sẽ gọi cho em chứ ? - Chắc chắn rồi! lần này anh sẽ giữ số của em phòng khi em lại bất cẩn quên điện thoại ở đâu đó ! - Ghét thế! Vậy anh phải thường xuyên nhắc em đấy. Anh về cẩn thận nha, về nhà nhớ nhắn tin cho em, thấy em không nhắn lại thì biết là em ngủ rồi nhé ! cứ nằm xuống là em chẳng còn biết trời đất gì nữa đâu! - Đồ ngốc! Anh biết rồi. Từ hôm đó, chúng tôi liên lạc với nhau hàng ngày, những tin nhắn đến rồi đi chẳng cần phân biệt thời gian đêm ngày hay sáng tối. Và cả những cuộc gọi dài bất tận. Em kể tôi nghe đến từng chi tiết những chuyện đã xảy ra, những chuyện trên trời dưới biển và tôi - cũng dở hơi huyên thuyên không biết bao điều. Mùng 3 tết tôi tới thăm em, căn nhà nằm trên phố Triệu Việt Vương nên cũng không khó tìm cho lắm, nhịp sống của Hạ Long có vẻ sôi động hơn Hải Dương chúng tôi nhiều. Bố em là quân nhân đã về hưu, mẹ em là giáo viên môn văn của 1 trường cấp 2 trong thành phố. Vậy mà em lại chọn nghề bác sĩ, vì như mơ ước của em là có thể giúp đỡ cho thật nhiều người. Cậu em trai vẫn còn đang học cấp 3 và hình như sau này cậu có ý định theo 1 ngành kinh tế ! Em còn 1 người chị gái, nhưng đã lấy chồng và đang sống bên Đức. Gia đình mỗi người 1 nghề, kể ra cũng là điều thú vị. Bố mẹ em khá cởi mở, vì mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chỉ ở mức bạn bè nên tôi cũng không gặp rắc rối lắm về vẫn đề tâm lý. Loan dẫn tôi đi chơi quanh thành phố, qua hồ Yết Kiêu, quảng trường Đài tưởng niệm rồi em dẫn tôi ra bãi biển. Đang còn trong những ngày đầu năm nhưng hàng quán đã tấp nập, vì đây là khu du lịch và mọi người cũng tranh thủ dịp nghỉ dài để thăm thú đó đây. - Hồi nhỏ, những lần bị mắng là em lại đạp xe ra đây ngồi 1 mình. Nhìn biển, nghe sóng và em thấy đỡ buồn hơn. Tới tận bây giờ, mỗi khi về và có thời gian, em cũng vẫn ra đây, ngồi 1 mình và tận hưởng cái niềm vui nho nhỏ ấy. - Hôm nay thì sao ? - Em sẽ chỉ cho anh ... Rồi em dẫn mắt tôi hướng ra khơi, đặt lên từng hòn đảo, em đọc qua từng cái tên một…nghe rất lạ tai! Thì ra tất cả đều là em tự đặt cho chúng… - Hôm nào rảnh về nhà anh nhé ? - Chắc chắn rồi. Tại sao lại có thể không biết nhà 1 người bạn, 1 người anh lớn như anh chứ ? Về thôi, trưa nay em muốn tự tay nấu cho anh món sở trường của em ! nhớ chấm điểm công bằng đấy. Món em tự làm : “Tôm nướng xiên ” và “Sò huyết xào xả ớt ”! Hải sản ở đây dễ kiếm và phải công nhận 1 điều rằng em cũng thật khéo tay. Sau bữa cơm chiều , tôi xin phép bố mẹ em rồi ra về, không quên nháy mắt nhắc em khi qua Hải Dương thì nhớ gọi cho tôi. 14/ 2 – Ngày lễ tình nhân và cũng thật trùng hợp, hôm đó là sinh nhật tôi khi mới chỉ là mùng 5 Tết (Mẹ sinh tôi vào 5/1 Âm lịch và lấy luôn ngày đó làm khai sinh bởi có thầy “Âm dương” vô cùng cao tay phán rằng: lấy ngày song xuân ấy cho tôi thì cả đời tôi sẽ được nhàn hạ, sung sướng …vạn phúc thiên thu!!!). Bạn bè những thằng chưa có vợ thì tíu tít nào là hoa với cả socola, còn những thằng có vợ rồi cũng thấy quay như chong chóng với đại sự “nội ngoại 4 bên”, thành ra sinh nhật tôi đành tự thưởng cho mình 1 buổi tối ở nhà chơi với Tivi. Bỗng điện thoại báo có tin nhắn, tôi đoán chắc lại thằng bạn vô tâm nào nhắn tin chúc mừng thôi, nhưng không, là tin nhắn của Loan. - Anh dang lam gi ?toi nay anh co ban khong ? - Anh vua an xong, dang nam choi thoi. Anh khong ban gi ca. - Anh sang Hoa Ly di, dua ban em co gui cho em mot it do, anh cam ho em nhe, vi mai no di Sai Gon roi. - Ok, gui anh so cua ban ay de lien lac nao ? - Anh cu len tang 2 chon cai ban nao do roi goi cho em, em bao no ra ngay. No khong muon cho so nguoi la. - Uh vay cung duoc, anh di ngay day. Sau khi yên vị ở 1 góc tầng 2 quán cafe Hoa Ly, tôi gọi báo Loan biết. - Anh qua rồi, bàn số 15 phía bên phải tầng 2 nhé. - Vâng anh đợi nó 1 chút. Trong quán hôm nay phần đông là những nam thanh nữ tú. Lễ tình nhân mà! có gì lạ đâu chứ ! Bỗng 1 cái phát mạnh vào vai tôi từ phía sau khiến tôi giật nảy mình, vội vàng quay lại thì thật bất ngờ, chính là cô ấy! sao đã lên trường từ hôm nay ? Loan cười lém lỉnh, trên tay ôm bó hoa và 2 hộp quà. - Anh thấy hoa người ta tặng cho em có đẹp không ? - Đẹp lắm! Nhưng…mới 2 hôm mà em đã có bạn trai rồi ? Thế anh ấy đâu còn không mau dẫn qua đây cho anh xem mặt ? Tôi nói như mắng. - Kệ anh ấy đi, và bây giờ em tặng nó cho anh. - Sao lại thế? không được, hoa lễ tình nhân mà, anh không nhận được. Thế cô bạn gửi đồ cho em đâu? - Ngay trước mặt anh đó! Ngố thế không biết. Hôm nay là ngày gì hả? hoa tặng anh đấy, có cả bánh sinh nhật và quà cho anh nữa này. Đợi em châm nến đã. Loan cười phá lên, bỏ chiếc bánh xuống bàn và châm nến “Chúc mừng sinh nhật mèo lười...ngoan ! ” hàng chữ đỏ hiện dưới ánh nến lung linh khiến tôi không tin vào mắt mình nữa. Mới là mùng 5 và cô ấy lên đây vì sinh nhật của tôi. - Anh ước và thổi nến đi, nhớ ước thầm thôi không là chẳng linh nghiệm đâu đấy. Tôi làm theo lời em như 1 đứa trẻ bởi với tôi điều này thực sự quá bất ngờ. Em hát bài “Happy birthday to you” trong khi tôi nhắm mắt chắp tay cầu nguyện. Chắc hẳn trong mắt những người xung quanh, tôi phải là người may mắn nhất đêm nay, vì với riêng tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. - Em tặng anh! nhưng về nhà mới được mở đấy nhé! Em lên từ chiều, muốn cho anh 1 điều gì đó bất ngờ. Cũng may tối nay anh rảnh, không thì công sức của em xuống biển cả rồi...Sinh nhật vui vẻ anh nhé! Năm nay nhớ lấy vợ còn cho em được ăn cỗ nghe chưa ? Anh vui không? - Không, không vui mà rất rất vui đấy. Cứ tưởng hôm nay ở nhà tự kỷ 1 mình, vậy thì khó mà sống được đến sáng ngày mai mất. Em đã cứu anh 1 mạng, phải làm gì để anh trả ơn cứa mạng ấy đây ? - !!!...Anh muốn trả thật hả ? tạm thời em chưa nghĩ ra, nhưng nếu khi nào em nghĩ ra thì anh không có được nuốt lời nhé ? - Chỉ cần không trái với đạo lý luân thường, lúc nào anh cũng sẵn sàng. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa không ngớt. 1 buổi tối thật vui và ý nghĩa, nhưng không phải của 2 người yêu nhau bởi tôi và em vẫn chỉ là 2 người bạn. Lại tiếp tục những tin nhắn, những cuộc gọi. Có lần em tắt nguồn, cũng có thể máy em hết pin, nhưng không biết bận chuyện gì mà chưa chịu sạc. 1 tin nhắn đi, 2 tin nhắn đi rồi 3, 4, ...hơn 10 tin nhắn đi mà vẫn chưa thấy em phản hồi. Tôi gọi tới thì chỉ thấy lời thoại khô khốc được mặc định sẵn từ tổng đài và sau đó là những tiếng tút tút thật dài khiến tôi cảm thấy như sắp phát điên lên được. Sao thế nhỉ ? Chỉ là máy em hết pin thôi mà, rồi khi em mở máy em sẽ gọi lại thôi...bình tĩnh nào – tôi tự chấn an mình, nhưng không thể phủ nhận rằng ngày hôm đó tôi thấy bồn chồn, ruột gan nóng như lửa đốt, tôi đang nhớ em, nhớ hơn bao giờ hết. 17h20, điện thoại báo cuộc gọi đến, tôi lao vút tới như thể chạy để nắm giữ mạng sống của mình. Là em : - Em làm gì mà tắt máy cả ngày nay thế? - Em đến nhà bạn hoàn thành bài báo cáo tốt nghiệp, lúc đi vội quá không mang máy theo, vừa em mới về thì thấy nó hết pin từ bao giờ anh ạ! Trưa nay em bị cắt vào tay đấy!. - Sao mà hậu đậu thế? có sao không? - Mất nửa giọt máu! tiếc lắm. - Lần sau phải cẩn thận nghe chưa? đã dặn bao nhiêu lần rồi. - Không an ủi được 1 câu lại còn mắng nữa, em khóc nhớ ! - Thôi…thế băng lại chưa ? anh qua băng cho nhé ? Em phá lên cười, chắc sung sướng vì lại được tôi nhường. - Anh yêu em ! - Dạ gì cơ ạ ? - Anh yêu em ! - 1… - 2… - 3 giây… - Ngày hôm nay không quấy rầy tin nhắn anh, chắc anh phải vui lắm nhỉ ? - Em lấp liếm bởi 1 câu hỏi chẳng liên quan. - Anh không thấy vui. - Vì sao ? - Vì em không nghiêm túc. - Thế anh đang nghiêm túc đấy à ? Có giận thì chuốc lên cái điện thoại của em này, anh đùa vậy em sốc mà bị làm sao thì em bắt đền anh đấy. - Anh đang rất nghiêm túc, anh yêu em và đó là sự thật. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã biết em là 1 cô gái rất đặc biệt, soi vào em anh có thể nhận ra được chính mình. Anh chưa bao giờ nói với em điều đó vì sợ rằng ngày mai anh sẽ không bao giờ được thấy lại em nữa. Anh đã nhiều lần dùng phép thử, và sau hôm nay anh có thể chắc chắn 1 điều rằng : Anh không thể sống khi thiếu em được! Anh muốn nỗi đau của em cũng là nỗi đau của anh, cuộc chiến của em cũng sẽ là cuộc chiến của anh. Và khi tình yêu và hạnh phúc thăng hoa, người anh muốn cùng chia sẻ không ai khác ngoài em – bác sỹ ạ! Em có biết tối hôm đó – sinh nhật anh, anh đã ước điều gì không cả chiếc đồng hồ em tặng nữa, anh vẫn luôn mang bên mình !...vậy…làm bạn gái anh em nhé? - Chuyện này !…sao đột ngột vậy ạ? - Cũng không đột ngột lắm đâu! - Em chưa từng nghĩ…em cũng không biết nữa…hãy cho em thời gian? Em cần suy nghĩ, sáng mai em trả lời anh được không ? sáng mai thôi. - Ừ qua đêm nay…vậy là sáng mai anh sẽ được nghe câu trả lời chứ ? - Vâng ạ !Nhưng…nếu em nói không thì anh đừng có buồn nhé ? - Ừ, anh nghĩ …anh sẽ không sao. Vậy…gặp em vào sáng mai. Việc chờ đợi đã khiến tôi cả đêm hôm đó không ngủ được, tôi cứ nghĩ về em và về câu trả lời em sẽ nói vào sáng mai. Liệu rằng khi bình minh lên tôi sẽ nhận được điều gì?- Một cơn mưa mang giai điệu tình yêu, hay sa mạc trong cơn khát mà sẽ chẳng bao giờ được thỏa mãn! Và tôi quyết định: Nếu em không nhận lời, tôi và em sẽ vẫn là bạn, nhưng dần tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Cafe Quỳnh 8h00 sáng Chủ Nhật. Là ngày nghỉ nên mọi người dậy muộn, tôi là một trong những người đến uống sớm nhất sáng nay. Những khách mở hàng bao giờ cũng được ưu tiên và mời chào nồng nhiệt nhất. Tôi chọn cho mình được 1 chỗ khá riêng tư. - Anh dang ngoi o Quynh, luc nao ra thi nhay cho anh nhe? - Vang a! Tôi nhắn cho em 1 tin và chờ đợi, hôm nay tôi không đón em. Tôi muốn em được thoải mái và sẽ là chính mình. Tôi muốn em đưa ra quyết định với con tim chân thành, khách quan và công bằng nhất khi chẳng vướng phải sự lệ thuộc nào. - Anh đợi em lâu chưa? - Mới được 1 lát thôi. Em uống gì? Không phải vẫn lại đen đá đấy chứ? - Vâng! Cho em 1 đen đá. – em cười. - Thói quen này đến với em từ khi nào? - Từ khi gặp anh đấy. - Cả đêm hôm qua anh thức để chuẩn bị tâm lý và anh sẵn sàng rồi đây! - Sao không gọi cho em? Vì đêm qua em cũng không ngủ được…em đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao lại là anh? và …tại sao lại không chứ?...mình có quá vội vàng không?...nếu không lúc này thì còn đợi đến khi nào nữa? Nhưng tình cảm kia trong em liệu có thật? vì em không muốn lừa dối chính mình và càng không muốn lừa dối anh. Anh từng nợ em 1 điều, đêm qua em đã nghĩ ra, em muốn… cả đời này anh sẽ phải luôn bên cạnh em và…em đồng ý anh yêu ạ! Nắng vỡ òa trong gió, nhảy nhót lao vút lên cao, nô đùa giữa những đám mây. Mây, nắng, gió…chúng cứ quấn quýt lấy nhau như thể thế giới này không tồn tại khái niệm về thời gian. Tôi cũng đang bay, tôi bay cùng em, bay cùng tình yêu: “Ngày xưa anh vẫn thường mơ về một điều lạ vu vơ, Giấc mơ có anh và em mình cùng nhau tay trong tay Và cùng bay nhẹ nhàng. Lượn trên con gió nhẹ đưa vượt ngàn chập chùng mây cao Vút bay theo ánh sao trời Và vầng trăng kia lung linh đòi cùng theo. Anh luôn nhìn em, nhìn ngắm mắt em, Đẹp xinh giữa những vì sao Và anh khẽ nói 1 lời nói dành chỉ riêng em. Ngọt ngào trong đêm dưới ánh trăng, Hôn nhẹ lên tóc em, Để nụ hôn kia sẽ nói thay con tim anh rung động. Thầm mong bay cùng em suốt đêm dài, Thầm mong đừng vội đi giấc mơ diệu kì Để phiêu du mãi theo mây trời…” ***** Hạ Long 5 năm sau. Biển vẫn xanh ngắt 1 màu, phía trước là cả 1 vùng trời nước mênh mông. Những con sóng rì rào, rượt đuổi nhau rồi cùng nằm dài trên bờ cát, chúng đang hát – bài ca bất tận của đại dương. Mặt trời say sưa dệt lên mặt biển, lên bãi cát trắng trải dài tấm thảm kim sa sáng lấp lánh, rực rỡ ánh vàng. Loan đặt quả dừa vừa mới chặt sang 1 bên, ngả lưng buông mình xuống ghế nhìn xa xăm. - Mẹ ơi? Sao cua lại đi ngang hả mẹ? - Vì cua cũng giống ba con! qua hỏi ba, con sẽ biết con yêu ạ! - Ba ơi mẹ bảo ba giống cua. Thế tại sao cua lại đi ngang hả ba? - Ba con mình úp bàn tay xuống chơi trò làm cua nào! Con tiến bàn tay về phía trước đi…rồi tiến qua 1 bên như thế này này!...Con thấy cách nào dễ hơn? - Tiến về trước ạ! - Ừ vậy cua đi ngang để di chuyển cho được dễ dàng con gái ngoan ạ!. – Tôi vừa trò chuyện với con vừa lườm yêu em 1 cái. Vẫn nụ cười lém lỉnh ấy trên môi và em đáp lại tôi bằng cái nháy mắt tinh nghịch ngày nào. Tôi tìm thấy em ở nơi mà tưởng chừng như đã đánh mất tất cả. Tình yêu thương đã chạm tới nơi xa nhất của cảm xúc, vượt lên trên mọi giới hạn của thử thách và 1 ngày tôi đã cầu hôn em. Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức không lâu sau đó, một đám cưới cũng không quá cầu kỳ, nhưng chắc chắn sẽ là thời khắc thiêng liêng, mãi không thể nào phai dấu trong cả em và tôi. Em Tốt nghiệp và công tác tại bệnh viện quân đội, tôi làm nhân viên cho 1 công ty nước ngoài. Cuối cùng tôi cũng đã có thể đặt tên cho con gái đầu lòng của mình - Bảo Linh, cái tên tôi quyết định dành tặng cho ngày đầu tiên thiên thần nhỏ bé của chúng tôi bước ra chào thế giới. Cuộc đời mỗi người đều giống như 1 câu chuyện cổ tích. Hãy sống là nhân vật chính diện, với tình yêu thương tôi chắc rằng bạn sẽ nhận được 1 kết thúc có hậu.
---THE END---




----------------------------------------------

0 nhận xét:

Đăng nhận xét